CON LỪA VÀ CON LA

Lừa và La cùng đi đường. Hai con cùng chở hàng bằng nhau. Lừa càu nhàu là La cũng mang bằng nó nhưng nhận phần thức ăn gấp đôi. La lẳng lặng không nói gì. Được một quãng, Lừa thấm mệt.

Người chủ hàng lấy bớt một phần hàng trên lưng Lừa chuyển sang cho La. La không phàn nàn gì, tiếp tục đi. Được một quãng đường nữa, Lừa càng đuối sức. Chủ hàng lại lấy thêm hàng chuyển sang cho La. Trên lưng Lừa hầu như chẳng còn hàng hoá gì nữa, lẽo đẽo đi sau, vừa đi vừa thở hổn hển. Khi ấy, La quay lại bảo Lừa:

– Này bạn thân mến, tôi đáng được hưởng gấp đôi phần ăn đấy chứ?

CON CÁO VÀ CÁI BÓNG

Một con cáo tinh thần đang vui vẻ thèm ăn rời hang đi tìm mồi. Khi nó chạy, nắng chiều chiếu xuống trên lưng nó làm bóng nó đổ dài trên mặt đất, nhìn y như là nó cao lớn hơn mọi hôm gấp nhiều lần.

"Ô, xem kìa!" con cáo tự hào la lớn, "mình mới cao lớn làm sao! Sao mình lại phải bỏ chạy mỗi khi thấy thằng sư tử bé nhỏ ấy nhỉ! Mình sẽ cho nó biết ai mới xứng đáng làm vua khu rừng này, nó hay là mình."

Ngay khi đó, một cái bóng khác khổng lồ bao trùm lấy nó, và trong chớp mắt nó đã té xuống chỉ với một cú đấm của sư tử.

MỘT CÂU TRẢ LỜI

Một hôm, chú Gà Con cứ bám riết lấy anh Gà Trống to tướng mà hỏi.

– Tại sao mỏ chị Diệc dài và hai chân chị ấy cao kều, còn của em lại nhỏ xíu?

– Lui ra!

– Tại sao anh Thỏ lại có những hai cái tai dài còn em thì ngay cả một cái vành tai ngắn nhất cũng không có?

– Đừng quấy rầy nữa!

– Vì sao Mèo Con có cả một bộ lông đẹp thế mà em thì chỉ có mấy cái lông lơ thơ thế này?

– Thôi đi!

– Tại sao anh Chó Con biết ngoe nguẩy đuôi còn em thì chẳng có tí đuôi nào cả?

– Thôi im đi!

– Tại sao anh Dê Con có sừng mà em thì ngay cả một cái sừng xấu nhất cũng chẳng có?

– Thôi đi! Lui ra! – Anh Gà Trống tức điên lên.

– Lúc nào cũng lui ra... lui ra! Tại sao người lớn ai cũng trả lời những câu hỏi của trẻ con, còn anh thì lại không? – Gà Con trách móc.

– Tại vì em không hỏi mà chỉ có ganh tỵ! – Gà Trống trả lời nghiêm khắc.

Và đó hoàn toàn là sự thật!

VẺ ĐẸP

Gấu và Sói ngồi nói chuyện trên trời dưới đất.

Cạnh đó có một chị Bướm đang bay lượn. Chị bay từ cây này sang cây khác.

Nhìn thấy chị Bướm, bác Gấu đưa mắt ngắm nghía.

– Xem kìa! – Bác nói với anh Sói – Tuyệt diệu làm sao!

– Ở đâu? – Sói hỏi.

– Đấy kìa, trên cành cây, ngay trên đầu anh đấy! Một chị Bướm! Biết bao nhiêu vẻ đẹp trên thân hình chị!...

– Trên thân hình chị Bướm ấy à? – Sói cười mỉa.

– Anh không thích chị Bướm ấy ư? – Bác Gấu ngạc nhiên.

– Có cái gì hay ho trong con bướm ấy nào?

– Khỏi nói! – Bác Gấu cãi lại – Anh xem kìa! Chị ấy bay lượn mới nhẹ nhàng uyển chuyển làm sao! Những nét hoa trên đôi cánh đẹp đẽ làm sao! Thật là tuyệt vời!

– Uyển chuyển ư? Nét hoa ư? Tôi chẳng thấy một cái gì gọi là hay ho cả!

– Nhưng...

– Không có "nhưng" gì cả! Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy một con Cừu non mũm mĩm. Chà, toàn là thịt! – Sói nói, hai mắt sáng rực lên – Đấy mới thật là đẹp!

– A! – Bác Gấu nói, vẻ chán chường – Thiết tưởng tôi đã hiểu anh...

BÀI HỌC NHỚ ĐỜI

Gấu lớn cứ bắt nạt Thỏ nhỏ. Chẳng chi cả mà nó cứ tóm lấy Thỏ rồi bạt tai đến nỗi một bên tai Thỏ vẹo hẳn xuống.

Chú Thỏ khốn khổ khóc mãi, khóc hoài. Tai chú cuối cùng rồi cũng hết ê ẩm, nước mắt cũng đã khô, thế mà chú vẫn thấy đau. Chú phải làm gì đây? Tại sao chú lại cứ đụng phải cái gã Gấu hết lần này đến lần khác như thế kia chứ! Xưa nay chú chưa bao giờ phải chịu cái nông nỗi này. Nhưng lấy ai là người có thể giúp đỡ chú được? Gấu là gã khỏe nhất trong khu rừng này. Còn Sói và Cáo là bạn chí thân của gã. Chúng vẫn thường về hùa với Gấu.

– Ai có thể giúp tôi được đây? – Thỏ than vãn.

– Được, tôi đây! – Có ai đó kêu lên.

Thỏ liếc con mắt trái và thấy Muỗi.

Làm sao bạn có thể giúp tôi được?

– Thỏ nói – Bạn làm gì nổi Gấu? Gã quá to, mà bạn thì nhỏ như thế. Bạn không đủ sức mạnh đâu!

– Được, đợi coi nhé! – Muỗi nói.

Gấu đã lang thang suốt ngày qua khu rừng nóng nực. Gã mệt mỏi và buồn ngủ, liền lăn ra đám cây mâm xôi nằm nghỉ. Nhưng khi ngã vừa nhắm mắt lại, thì gã nghe có tiếng gì vo ve bên tai: "Vi...e...é..."

Gấu biết đó là tiếng chú Muỗi. Gấu nín hơi đợi cho Muỗi đậu lên mũi. Muỗi lượn vòng quanh, vòng quanh và rồi cuối cùng đậu lên ngay chóp mũi của Gấu. Gấu vung bàn tay trái lên, đạp bóp một cái vào chóp mũi của gã! Như vậy là dạy cho gã một bài học rồi!

Gấu trở mình qua bên phải nhắm mắt lại. Nhưng đúng lúc đang ngáy dở, ngã lại nghe thấy tiếng gì vo ve bên tai: "Vi...e...é..."

– Thằng Muỗi phải cút đi ngay từ lúc đó rồi chứ!

Gấu nín thở nằm yên, giả bộ ngủ say, nhưng suốt thời gian đó gã lắng nghe, đợi cho Muỗi tìm nơi đậu khác.

Còn Muỗi thì cứ tiếp tục vo ve, vo ve rồi đột nhiên ngừng bặt.

– Thật là thoát nợ! – Gấu nhủ thầm và nằm duỗi ra. Nhưng, Muỗi đã lại nhẹ nhàng đậu lên tai Gấu và bò vô trong. Muỗi chích Gấu một cú đau dễ sợ! Gấu nhảy dựng lên. Gã vung bàn tay phải, đập vô tai gã mạnh đến nỗi nảy đom đóm mắt. Dứt khoát, cú đó thì đủ săn sóc cho cái thằng Muỗi đến tàn đời.

Gấu gãi tai và sửa soạn chỗ nằm. Gã có thể ngủ được rồi đây! Nhưng đúng lúc ngã vừa nhắm mắt, thì lại nghe có tiếng "Vi...e...é" quen thuộc.

– Thật là tai họa không thể chịu được nữa!

Gấu rền rỉ, vùng dậy, đâm đầu chạy khỏi cái nơi Muỗi đã đưa nó vào tròng. Gã trượt té, xô bừa qua các bụi cây, ngáp đến sái quai hàm, vừa đi vừa buồn ngủ đến suýt ngục xuống. Thế mà Muỗi vẫn ở ngay bên cạnh: "Vi...e...é"

Gấu lại tiếp tục chạy. Gã chạy đến hụt hơi rồi gục xuống dưới một lùm cây. Gã nằm đó thở hổn hển, dỏng đôi tai lên lắng nghe tìm Muỗi.

Khu rừng thật là yên vắng, và tối đen như mực. Tất cả các loài chim, thú đều đang ngủ ngon lành. Riêng Gấu trằn trọc và gần xỉu vì kiệt sức.

– Khốn khổ quá! – Gấu tự nhủ: – Cái thằng Muỗi nhép đó nó gây khốn đốn cho mình, đến chẳng còn nhớ nổi tên mình là gì nữa. Sung sướng là mình đã xoay sở thoát được. Bây giờ, cuối cùng thì mình cũng có thể ngủ được một chút.

Gấu tới dưới một bụi dẻ lớn. Gã nhắm mắt lại và ngủ vật vờ. Gã bắt đầu mơ. Gã thấy mình đang ở trong rừng, bất ngờ gặp một tổ ong đầy mật. Gã sắp thọc tay vô tổ ong thì đã nghe có tiếng vẳng tới: "Vi...e...é".

Muỗi đã tìm được Gấu và cuối cùng lại đánh thức Gấu dậy!

Gấu gồi dậy, rên rỉ. Trong khi đó Muỗi tiếp tục bay vòng quanh đầu gã, lúc tới gần, khi xa xa, vo ve lúc to lên, khi nhỏ lại, cho đến lúc đột nhiên Muỗi ngừng hẳn. Muỗi đã biến mất rồi ư?

Gấu đợi một lát, rồi gã bò lết ra xa, vô một bụi cây, nhắm mắt lại. Toại nguyện. Gã vừa chợp mắt thì đúng khi đó, Muỗi cất lên giọng ca "Vi...e...é".

Gấu bò lê ra khỏi bụi cây. Gã bắt đầu gào khóc.

– Thì mày muốn gì, hở loài sâu bọ? Tao cầu cho mày chết rũ! Mày đợi đấy! Tao không thèm ngủ một tí nào nữa. Tao sẽ tóm được mày cho mà coi!

Muỗi đã cho Gấu "khiêu vũ" đến tận lúc mặt trời lên. Nó đã làm cho Gấu hoàn toàn mệt lử. Suốt đêm Gấu chẳng được nghỉ lấy một chút nào. Gã đã tự đập gã đến thâm tím mình mẩy, để cố bắt cái thằng Muỗi nhép đó mà không được.

Mặt trời lên. Những con chim, con thú tỉnh dậy sau một đêm ngủ ngon lành. Chúng nhảy nhót và ca hót vui vẻ. Chỉ một mình Gấu không vui vẻ gì trước lúc bắt đầu một ngày mới.

Thỏ gặp Gấu ở ven rừng buổi sáng hôm đó. Gấu xù bước vấp, bước trượt, lảo đảo lê đi. Nó chẳng thế nào mở nổi con mắt ra nữa, vì quá buồn ngủ.

Thỏ cười đã đời! Nó cười đến suýt bể bụng ra mất.

– Cảm ơn Muỗi nhé!

– Thỏ vui vẻ nói khi vừa trông thấy Muỗi.

– Bạn thấy gã Gấu đấy chứ?

– Tất nhiên rồi! – Thỏ đáp rồi lại bật cười.

– Bạn thấy tôi cũng không đến nỗi bé nhỏ và yếu ớt quá như người ta tưởng, phải không?

Muỗi nói xong, vừa bay đi vừa cất giọng hát "Vi...e...é".

激ムズ2Dアクションアドベンチャー『Cave Story+』が2018年2月8日発売―初回版はキャラクターストラップ付き

ゲーム本編の「ストーリーモード」の他、6種類のタイムアタックが可能な「チャレンジモード」が存在。
ストーリーモードは難易度を選択でき、アクションゲーム初心者も、得意なプレーヤーも楽しむ事ができます。巧みに作り込まれたステージと一筋縄ではいかないボス達との戦闘は、プレーヤーのチャレンジ精神に火をつけ、クリアした時には格段の達成感が味わえます。
「チャレンジモード」は特定の条件をクリアすると遊べるようになり、奥深い物語以外にもやりこみ要素を詰め込んだ内容となっています。
さらに、ローカルマルチプレイモード(2人まで)が実装されており、ゲームの途中からでもプレーヤーを追加でき、協力し合えば、困難なステージに挑む事が出います。

HỒN MA TRONG BỆNH VIỆN

Từ hồi còn nhỏ tôi đã vốn ghét các chuyện ma, vì tôi nghĩ rằng người ta chỉ bịa đặt các chuyện ma để hù những kẻ yếu bóng vía hoặc đàn bà con nít mà thôi. Với tôi thì làm gì có ma, nhất là hồi nhỏ tôi vốn là một đứa trẻ rất ngỗ nghịch, hay phá làng phá xóm, cho nên tôi còn bày đặt ra nhiều cách nhát ma cho thiên hạ sợ mà lấy làm thích thú nữa kìa.

Thí dụ như hồi lúc tôi mới có 10 tuổi thôi, là tôi đã nhát ma hàng xóm rồi. Tôi còn nhớ rõ hình ảnh lúc đó lắm. Khi đó ở xéo xéo bên tay trái nhà tôi có một con hẻm khá lớn nhiều người thường qua lại, đầu hẻm có một cây nhào to lắm, trái chín trông giống như trái ổi trăng trắng dài dài ăn rất thơm và ngon. Thấy tôi thường trèo lên cây nhào vừa tập làm Tarzan vừa lén hái trái ăn, bà Tư hàng xóm hù tôi là cây nhào này có ma thường hiện ra chọc phá người ta vào ban đêm để cho tôi sợ mà đừng leo lên nữa. Không dè bà gãi đúng chỗ ngứa, thế là tôi nghĩ ra cách làm ma để nhát thiên hạ ngay.

Tối đó tôi đổ một ít nước vào trong cái bong bóng màu trắng cho nằng nặng, xong rồi phồng má thổi cho nó căng lên, buộc chặt lại, kế đó tôi cắt vài sợi giấy báo dài độ nửa thước, cột vào đuôi bong bóng cho nó trở thành 1 cái đuôi dài lòng thòng, sau đó thì tôi cột vào 1 sợi chỉ đen thật dài, chờ lúc trời thật tối, tôi ôm cái bong bóng đó trèo lên cây nhào cành lá chằng chịt, gió reo vi vút giữa đêm tối mênh mông; nhưng nhằm nhò gì, dễ quá mà, cành nhào nào mà tôi không thuộc nằm lòng, leo trèo mỗi ngày mà. Tôi máng cái bong bóng lên 1 cành nhào cao, xong rồi nối sợi chỉ đen dài xuống đất, căng ngang con hẻm, hy vọng người nào đó đi ngang qua sẽ đá vào sợi chỉ làm đứt dây, cho bong bóng rơi xuống. Tôi nhẹ nhàng trở về căn gác đàng trước nhà, cuốn tròn người trong cái mền mỏng, nằm im lìm, thích thú, nín thở rình xem.

Trời đêm đó không trăng, vài ánh sao le lói tít tận trời cao không thể nào mang ánh sáng đến chỗ này được. Con hẻm khi đó tối lắm, một vài ngọn đèn dầu leo lét bên khung cửa sổ nghèo của mấy căn nhà hàng xóm, không những chẳng soi sáng được lối đi mà còn làm cho khung cảnh trở thành âm u ma quái dễ sợ. Thỉnh thoảng từng cơn gió thốc ùa qua, làm cho cành lá run rẩy, tạo nên những tiếng thì thào như những lời oán than rên rỉ từ cõi u minh xa thẳm vọng về.

Chừng độ nửa tiếng đồng hồ sau đó, từ căn gác trong nhà, tôi nín thở nhìn ra đường hồi hộp chờ đợi vì thấy chị Thu Tàn với anh Thái Ðức, nhà ở trong đường hẻm đi chơi khuya đang về gần tới. Hai người này thì bồ với nhau khắn khít lắm, chị Thu Tàn thì nhờ nước da bánh ít trần, thân hình gầy gò ốm yếu như lá úa mùa thu nên trông khá đẹp, nhưng anh Thái Ðức thì mặt mụn, tóc rối bù xù coi có vẻ du côn và thường bắt nạt lũ con nít chúng tôi. Tôi thấy anh Thái Ðức vừa đi vừa khua tay múa chân có lẽ đang tưởng tượng ra mình là một vị anh hùng nào đó để lấy le với người đẹp. Khi hai người đi ngang qua đường hẻm, chân đá vào sợi chỉ làm đứt sợi chỉ, một tiếng 'Phụp" khô khan vang lên trong đêm tối, quả bong bóng trắng lù lù hiện ra giữa trời khuya từ trên cành nhào lao xuống, lạng qua lạng lại, kéo theo những sợi giấy báo dài phất phơ, đập vào nhau kêu lẹt xẹt, quờ quạng như những bàn tay ma quái chờn vờn, dang ra muốn chộp lấy hai người.

Tôi thấy anh Thái Ðức im lặng không nói một lời, lập tức co giò lên cổ, bỏ người yêu chạy trối chết hòng cứu lấy thân, đôi giày mới tinh bóng lưỡng, mua hồi tuần trước, đạp bừa lên mấy cái vũng sình trong con hẻm nghe sình sịch, như tiếng đề ba của đạn pháo kích, phá tan cái tĩnh mịch của đêm trường. Còn chị Thu Tàn thì la bài hải như bị ma rượt, vừa chạy theo anh Thái Ðức vào sâu trong bóng đêm của con hẻm mà trong lòng vừa nguyền rủa người tình bội bạc, mặt mày coi cô hồn mà trong lòng thì nhát như thỏ đế, khi ôm ấp mình trong tay thì hứa hẹn chăm lo bảo bọc đủ điều, đến chừng gặp hoạn nạn thì vội vàng vất người yêu bé bỏng lại làm con vật tế thần, còn mình thì vắt giò lên cổ lo chạy thoát thân. Tôi thì cười đến đau bụng, nhưng cố nín không dám phát ra thành tiếng, vài phút sau tôi len lén chạy ra tìm cái bong bóng đem về xì hơi ra cất lên.

Câu chuyện anh Thái Ðức với chị Thu Tàn bị ma từ trên cây nhào nhảy xuống bắt được đồn rùm lên, từ đó ngoài tôi ra không ai dám đi ban đêm một mình ngang qua cây nhào thần kỳ bí hiểm đó nữa. Mấy tuần sau tôi thấy có một cái bàn thờ màu đỏ nho nhỏ đặt ở dưới gốc cây nhào, chiều chiều bà Tư còn ra đó cắm nhang và lâm râm khấn vái vị thần hay con ma dữ đêm đó nhớ về phò hộ cho bà sống thêm vài chục năm nữa để chăm lo cúng kiếng cho ngài.